Lại một người đàn ông da đen không vũ trang khác bị cảnh sát bắn, lần này là ở Kenosha, Wisconsin. Đoạn video hiện đang được lan truyền rộng rãi về cảnh quay bắt đầu với cảnh Jacob Blake đi vòng quanh xe của mình để mở cửa bên của xe để vào trong, ngay lập tức anh bị hai cảnh sát bám theo sau. Một trong những cảnh sát nắm lấy lưng áo của Blake, kéo anh ta về phía sau để ngăn anh ta vào xe của mình, và gần như ngay lập tức bắt đầu bắn ở cự ly gần, bảy phát vào lưng Blake. Trong video không có cảnh những đứa nhỏ của Blake ngồi ở hàng ghế sau. Blake được đưa vào bệnh viện và cha anh cho biết hiện anh đã bị liệt từ thắt lưng trở xuống.
[Source]
Đêm đó, các cuộc biểu tình đã nổ ra ở Kenosha, một thành phố nhỏ nằm bên hồ Michigan, giữa Chicago và Milwaukee, với dân số chỉ hơn 100.000 người. Sự giận dữ ngày càng gia tăng khi xe cộ, các doanh nghiệp nhỏ và các tòa nhà chính phủ bị đốt cháy trong hai đêm biểu tình. Để đáp lại cảnh sát đã dựng rào chắn và dùng hơi cay và bạo lực chống lại những người biểu tình.
Cho đến gần đây, thật khó để tưởng tượng một sự bùng nổ xã hội như thế này ở một thị trấn yên bình (sleepy commuter town: Thị trấn chỉ dùng để ở trong khi cư dân đi làm ở nơi khác). Nhưng các cuộc biểu tình quy mô lớn của Black Lives Matter vào mùa hè này đã tiết lộ sự tức giận dữ dội của hàng triệu người trước sự bất bình đẳng nghiêm trọng của thế giới mà chúng ta đang sống.
Sự phân chia giữa nông thôn và thành thị ở Mỹ, từng dường như là không thể vượt qua, đang tan vỡ khi bạo lực của chủ nghĩa tư bản và nhà nước của nó lan tràn khắp mọi nơi trên đất nước. Những cảnh đàn áp tàn bạo, trước đây hầu như bị bỏ qua trên các phương tiện truyền thông, giờ đây ngày càng được trải nghiệm trực tiếp hơn - hoặc được ghi lại trên video để mọi người chứng kiến. Sau nhiều tháng xảy ra đại dịch tồi tệ, kết hợp với sự mất ổn định về kinh tế trong cơn khủng hoảng, Washington chỉ còn lại sự tê liệt, có rất ít thiện cảm đối với chính phủ Hoa Kỳ được tìm thấy ở bất cứ đâu trên đất nước.
Chỉ trong vòng 48 giờ những người biểu tình ở Kenosha đã được tiếp sức bởi những cuộc biểu tình ở Madison, New York và Minneapolis, nơi 5 người biểu tình đã bị bắt giữ. Tại Minneapolis, các cuộc biểu tình nhỏ vẫn tiếp tục kể từ cái chết của George Floyd đã diễn ra trong nhiều tuần mà không có vụ bắt giữ, bạo lực hay thiệt hại tài sản. Sự xuất hiện trở lại của cảnh sát tại các cuộc biểu tình này và cuộc đàn áp ngay lập tức ở Kenosha cho thấy rằng họ rất muốn dập tắt phong trào trước khi nó bùng phát trở lại.
Vào đêm thứ ba của cuộc biểu tình, diễn biến tiếp tục leo thang khi một nhóm nhỏ những người đàn ông có vũ trang trong khi “bảo vệ” một trạm xăng đã bắn vào những người biểu tình, sau khi đám đông đã giải tán gần hết trong đêm, khiến hai người thiệt mạng và một người khác bị thương.
Những người giữ trật tự đơn độc này không liên quan gì đến các ủy ban bảo vệ khu phố và các cuộc tuần tra xuất hiện ở Minneapolis sau hậu quả của các cuộc biểu tình vì George Floyd. Các ủy ban này thành lập một cách hữu cơ để bảo vệ các doanh nghiệp mà người lao động phụ thuộc vào ngay lân cận khu vực họ sống, đặc biệt là ở các khu dân cư nghèo và da đen. Mặc dù các đội tuần tra này được trang bị vũ khí trong nhiều trường hợp, vụ nổ súng duy nhất xảy ra trong các cuộc biểu tình ở Minneapolis đã xảy ra trước khi các đội tuần tra này được thiết lập. Ngược lại, các “lính canh” ở Kenosha là những cá nhân cánh hữu muốn giúp Trump áp đặt “luật pháp và trật tự” thông qua chủ nghĩa cảnh giác (vigilantism) của Wild-West.
Đáp lại, Thống đốc bang Wisconsin, Tony Evers, muốn tăng gấp đôi số lượng lính Vệ binh Quốc gia trên đường phố. Tuy nhiên, nếu kinh nghiệm trong quá khứ cho ta bất kỳ hướng dẫn nào thì phải nói là bất kỳ sự bổ sung nào cho lực lượng nhà nước sẽ được sử dụng để gia tăng sự đàn áp những người biểu tình - chứ không phải những kẻ cực hữu. Chúng ta nên nhớ rằng sự xuất hiện của cực hữu không chỉ là trách nhiệm của Donald Trump, mà còn của Clinton, Obama và Biden. Bản thân Trump là hệ quả từ sự phân cực chính trị và sự suy đồi trên tổng thể của hệ thống tư bản.
Cần lưu ý một chi tiết là cuộc tấn công này đã diễn ra rất lâu sau khi đám đông đã giải tán. Những kẻ hèn nhát phản động có súng này biết rằng họ sẽ không có cơ hội - dù vũ trang hay không - chống lại một cuộc biểu tình ở đỉnh cao của nó.
Cũng như ở Minneapolis và những nơi khác, vấn đề bảo vệ các cuộc biểu tình chống lại các cơ quan đàn áp chính thức và không chính thức của nhà nước tư bản, thông qua hành động tập thể của công nhân, ngày càng được đặt lên hàng đầu. Tiềm năng thành lập các ủy ban bảo vệ khu phố để bảo vệ và xây dựng sự đoàn kết của giai cấp công nhân ở Kenosha là rất lớn. Nhưng chúng ta không thể phụ thuộc vào sự chuyển động tự phát để tạo ra những cấu trúc này, như ở Minneapolis. Ngay cả ở đó, sự xuất hiện của họ không hoàn toàn tự phát. Các nhóm nhỏ nhưng được thành lập như NAACP và AIM, mà những người biểu tình tin tưởng, đã có mặt và chủ động thành lập hoặc mở rộng các ủy ban hiện có. Đây là lý do tại sao có một lãnh đạo cách mạng với cam kết không gì lay chuyển đối với độc lập giai cấp, được chuẩn bị trước, lại quan trọng đến nhường vậy.
Các nhân viên cảnh sát đã bắn Jacob Blake có 30 ngày để nộp báo cáo, trong khi họ chờ đám cháy nguội tắt, tất cả đều được trì hoãn. Nhưng than hồng vẫn còn nóng từ các cuộc biểu tình mùa hè này. Vào đêm trước khi Blake bị giết, các cuộc biểu tình bắt đầu xung quanh một vụ nổ súng của cảnh sát ở Lafayette, Louisiana, sau khi cảnh sát giết Trayford Pellerin bên ngoài một cửa hàng tiện lợi. Trong khi đó, các cuộc biểu tình ở Louisville, Portland và Minneapolis tiếp tục thu hút những đám đông nhỏ.
Các nhà chức trách liên tục kêu gọi người dân chờ đợi quy trình pháp lý được thực hiện. Điều này có nghĩa là đặt niềm tin của chúng ta vào chính bộ máy nhà nước đã gây ra tội ác ngay từ đầu. Derek Chauvin, sĩ quan đã giết George Floyd, có ngày ra tòa được ấn định là ngày 8 tháng 3 năm 2021 - họ hy vọng có rất nhiều thời gian để mọi người quên đi và bị cuốn vào guồng quay của nhịp sống hàng ngày. Nhưng khi các nạn nhân mới của vụ khủng bố của cảnh sát xuất hiện hàng tuần, họ không thể đơn giản nhấn khởi động lại và mong chờ mọi người đi ngủ trở lại. Lời kêu gọi của công đoàn cảnh sát “hãy đợi cho đến khi chúng tôi có tất cả sự thật” cũng có thể được nói với một phụ nữ mang thai đã chuyển dạ. Nhu cầu thay đổi xã hội đã quá hạn từ lâu - và chỉ nói “chờ đợi” không thể ngăn chặn các cơn co giật hoặc diễn biến tự nhiên.
Nhiều thành viên Đảng Dân chủ đã lên Twitter lên án vụ xả súng. Joe Biden đã kêu gọi một cuộc điều tra. Ngay cả trước khi Blake bị bắn, thị trưởng đảng Dân chủ Kenosha đã tuyên bố phân biệt chủng tộc là một cuộc khủng hoảng sức khỏe cộng đồng. Nhưng mọi người trên khắp đất nước đã thấy chính xác cách chính phủ đối phó với các cuộc khủng hoảng sức khỏe cộng đồng như COVID-19 – theo phong cách lưỡng đảng, đưa ra các tuyên bố lớn trong khi không làm gì thực chất cả.
Vô số cuộc khủng hoảng giáng xuống người lao động và người nghèo đã dẫn đến bùng nổ xã hội hết từ thành phố này đến thành phố khác chỉ trong vài tháng qua. Giờ đây, Kenosha bé nhỏ đang ở trong tâm chấn, với những chiếc xe và tòa nhà bốc cháy, cùng một trận mưa đá với hơi cay và đạn cao su.
Tổng thống Trump đã trừng phạt thống đốc Oregon vì không kêu gọi Lực lượng Vệ binh Quốc gia sớm hơn để trấn áp "Bức tường của các bà mẹ" của Portland. Nhưng Thống đốc Đảng Dân chủ của Wisconsin đã không lãng phí thời gian khi kêu gọi họ đến để “giữ trật tự”. Trên thực tế, cả hai bên đều đồng ý về việc duy trì một lực lượng vũ trang được tài trợ đầy đủ và sẵn sàng được sử dụng để chống lại giai cấp công nhân trong trường hợp họ nổi dậy.
Martin Luther King, Jr. đã từng nói rằng “bạo loạn là ngôn ngữ của những kẻ không được lắng nghe”. Miễn là tiếng kêu “Tôi không thể thở được!” bị coi thường bởi Đảng Dân chủ tư bản, những người chỉ đưa ra những thay đổi mang tính thẩm mỹ, sự bùng nổ giận dữ hàng loạt sẽ là bình thường mới.
Nhưng chừng nào phong trào vẫn không có người lãnh đạo, nó sẽ mất phương hướng. Không có lối thoát cho sự tức giận đã bị dồn nén, tình trạng vô tổ chức nhường chỗ cho những cá nhân, bè phái không thể chấp nhận được và những kẻ khiêu khích làm rối tung mọi thứ hơn nữa thông qua việc phá hủy tài sản vụn vặt. Là những người theo chủ nghĩa Mác, chúng ta không bảo vệ tài sản tư nhân khỏi sự phá hoại như cách các nhà tư bản làm. Một chiếc xe hơi hay ngân hàng bị cháy không theo bất kỳ cách nào tương đương được với nỗi kinh hoàng mà hệ thống sở hữu tư nhân về tư liệu sản xuất đã gây ra cho hàng tỷ người. Nhưng những phương pháp như vậy không thể đưa ra một lối thoát nào thoát khỏi sự bế tắc xã hội có nguy cơ kéo cả nhân loại xuống vực thẳm.
Các liên đoàn lao động ở Wisconsin và Illinois phải đi đầu. Chỉ riêng ở hai tiểu bang này đã có hơn một triệu công nhân công đoàn. Các nhà lãnh đạo lao động nên khai thác số lượng thành viên đông đảo và các nguồn lực của họ để phối hợp thành lập các ủy ban tự vệ của công nhân địa phương, liên kết với nhau trong khu vực và sau đó là toàn quốc. Họ nên bắt đầu ngay việc chuẩn bị cho các cuộc tổng đình công trên toàn tiểu bang. Chỉ các biện pháp như vậy có thể cung cấp một thách thức thực sự đối với việc sử dụng bạo lực từ nhà nước. Công nhân ở Minnesota, Oregon và các nơi khác trên khắp đất nước sẽ háo hức chú ý đến lời kêu gọi hành động như thế này. Điều này sẽ chuẩn bị cơ sở cho một cuộc tổng đình công trên toàn quốc sẽ đặt câu hỏi về toàn bộ hiện trạng.
Thay vào đó, ban lãnh đạo công đoàn đang tuyệt vọng cố gắng thu hút năng lượng của phong trào vào việc bỏ phiếu cho các đảng viên Dân chủ như Joe Biden — một “nhà cải cách” phúc lợi thân thiện với chủ nghĩa phân biệt, người đã lên tiếng chống lại yêu cầu khiêm tốn chỉ vì sợ mất lòng một phần cảnh sát. Không đề cập đến người bạn đời của anh ấy Kamala Harris, cựu “cảnh sát hàng đầu” của California. Hàng triệu người lao động trên khắp đất nước đã đổ ra đường vì tâm lý cho rằng thương tích cho một người là thương tích cho tất cả - đã đến lúc lãnh đạo công đoàn phải bắt kịp!
Chống phân biệt chủng tộc bằng sự đoàn kết của giai cấp công nhân — chuẩn bị cho một cuộc tổng đình công!
Phá vỡ cả hai đảng tư bản phân biệt chủng tộc — vì một đảng xã hội chủ nghĩa của giai cấp công nhân